... và tìm gặp

Mướp năm nay bốn tuổi, đáng yêu như một món quà tuyệt vời của tạo hóa.
Dì Nguyên viết blog cho con để sau này con biết được dì và mọi người trong gia đình đã (và sẽ luôn) yêu con đến dường nào..

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Đêm qua là Trung thu. Không có một cái tiệc bánh trung thu và trà nào. Không phải vì không có tiền mua bánh (dì còn chút tiền, và bánh thì đang giảm giá 50%), cái chính là không có muốn mua khi chất lượng cái loại bánh ăn thì vui không ăn không chết ăn thì nguy cơ chết cao hơn này rất may rủi. Lồng đèn dành cho Mướp thì dì Nga mua rồi nhưng quên đem qua, mà buổi trưa “cọ quẹt” với dì Nguyên chút xíu (do dì Nguyên đang cãi nhau với […] mà dì Nga cứ lằng nhằng) nên chắc cũng lâu lâu nữa, trăng méo xẹo rồi dì Nga mới lại đến. Mấy nay con bệnh, ói quá trời. Con vừa khỏe khỏe thì Ngoại lại sốt cao. Dì Nguyên, sang tuần, vẫn phải chiến đấu với trường lớp bài vở thôi chứ chả giúp chăm sóc hai bà cháu được nữa. Thương nhà mình quá.

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012


"Má ơi, mai mốt Má kêu con là con hoặc là Mướp, đừng kêu con là mày hay là Yến nữa nha Má. Yến là để dành cho mấy người không thân kêu thôi." 

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012


Mướp lớn rồi, đi học lớp 1, rất ngoan và ham học. Chiều nào về cũng phụ Ngoại và dì dọn dẹp đồ chơi của mấy em, ăn cơm cũng giỏi hơn và, trộm vía, gương mặt tròn tròn ra được chút xíu.
Thương con lắm, con ơi.