Sáng nay dì buồn quá.
Ngoại đi Đồng Tháp, dì chở con đi học. Con dậy cũng ngoan, đánh răng rửa mặt, thay đồ. Lúc dì đang dắt xe ra thì thấy con khóc. Dì hỏi sao con khóc thì con nói con muốn nghỉ học một ngày. Lý do là: con ăn chậm.
Đúng là con ăn chậm thật. Tại lo khóc. Con khóc từ nhà ra chỗ ăn sáng. Không có bán nui, phải ăn cơm sườn. Con chỉ ăn được hai muỗng, ọe lên ọe xuống, nước mắt ngắn dài thì đến giờ cổng trường đóng, phải bỏ, đi học.
Đến cổng rồi con vẫn xin dì Nguyên cho con nghỉ học! Dĩ nhiên là không được, và cổng trường từ từ khép lại. Con thấy vậy nên ba chân bốn cẳng chạy vô.
Một buổi sáng tệ hại với con, hả Mướp? Nhưng dì không hiểu tại sao?
Làm cha làm mẹ, chăm sóc một đứa trẻ để nó lớn lên bình thường, tâm lý bình thường, là việc không khó nhưng không hề dễ. Là việc cần cái tâm nhất trên đời.