Hôm qua Mướp đem tập về nhà, bài Mướp viết chỉ có 3 điểm. Dì nhìn thì thấy, con viết không phải quá tệ, quá xấu. Vậy mà có 3 điểm. Ngày xưa khi dì đi học, cô giáo không có dạy thêm, dì chưa bao giờ bị 7 điểm - mà dì viết có đẹp đẽ gì. Chỉ là, đến nhà giáo ở bậc tiểu học, những người đặt nét bút đầu tiên lên trang giấy trắng là trẻ thơ, thì lại tham lam quá. Dì buồn và tức từ hôm qua đến giờ. Lớp 1 mà học thêm! Học cái gì không biết nữa!!!
Nhà mình quán triệt tinh thần không ép học một cách vô lý. Nhưng, như vậy đó... Chỉ sợ con mặc cảm, con quen với cảm giác "mình không giỏi", sau này khó cố gắng để vượt lên.
Mướp ơi, lớn lên, con sẽ còn gặp phải nhiều cái bất công khác. Con phải mạnh mẽ lên, nghe Mướp.
... và tìm gặp
Dì Nguyên viết blog cho con để sau này con biết được dì và mọi người trong gia đình đã (và sẽ luôn) yêu con đến dường nào..
Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012
Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012
Đêm qua là Trung thu.
Không có một cái tiệc bánh trung thu và trà nào. Không phải vì không có tiền mua bánh (dì còn chút tiền, và bánh thì đang giảm giá 50%), cái chính là không có muốn mua khi chất lượng cái loại bánh ăn thì vui không ăn không chết ăn thì nguy cơ chết cao hơn này rất may rủi. Lồng đèn dành cho Mướp thì dì Nga mua rồi nhưng quên đem qua, mà buổi trưa “cọ quẹt” với dì Nguyên chút xíu (do dì Nguyên đang cãi nhau với […] mà dì Nga cứ lằng nhằng) nên chắc cũng lâu lâu nữa, trăng méo xẹo rồi dì Nga mới lại đến.
Mấy nay con bệnh, ói quá trời. Con vừa khỏe khỏe thì Ngoại lại sốt cao. Dì Nguyên, sang tuần, vẫn phải chiến đấu với trường lớp bài vở thôi chứ chả giúp chăm sóc hai bà cháu được nữa.
Thương nhà mình quá.
Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012
Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012
Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012
Người ta đối xử không tốt với con. Dì đã khóc. Dì sợ đây sẽ không phải là lần cuối cùng. Con thiệt thòi quá, Mướp à...
Con chỉ là một đứa con nít, mà bị người ta lờ đi quá sớm. Con gọi rối rít không thèm nghe, không thèm trả lời lấy một tiếng. Con làm gì cũng bị la rầy. Có nhất thiết phải đối xử như vậy với một đứa con nít-không-phải-con-mình???
Dì không cần biết ai là báu vật của ai, nhưng con mãi là báu vật của dì. Con là con dì, và dì nhất định sẽ bảo vệ con khỏi những người ích kỉ với cả con nít.
Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012
Má đem con về
Nhà vắng hẳn. Mỗi tối Ngoại về nằm thui thủi trong phòng một mình. Dì thì đi học xa, dì Nga đi dạy...
Sau này, con nhớ thương và nghe lời Ngoại nha con.
Riêng dì cháu mình, dì xin lỗi con lần nữa. Những gì dì tự hứa sẽ dành cho con, dì chưa làm được và chưa chắc sẽ làm được. Dì ích kỉ quá.
Nhưng con sẽ không bao giờ đơn độc lẻ loi như dì đã từng đâu, Mướp thương của dì.
Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012
Mướp thương
Dì nhận ra "người đó" không thương con lắm.
Những dự định của dì cháu mình, vậy là khó mà thực hiện được.
Dì xin lỗi con.
Nhưng hãy nhớ, bất kì lúc nào con gặp vấn đề trong cuộc sống thì dì sẽ là người đầu tiên và cuối cùng ở bên cạnh con..
Những dự định của dì cháu mình, vậy là khó mà thực hiện được.
Dì xin lỗi con.
Nhưng hãy nhớ, bất kì lúc nào con gặp vấn đề trong cuộc sống thì dì sẽ là người đầu tiên và cuối cùng ở bên cạnh con..
Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012
Dì nhớ con :(
Dì nhớ con quá con à..
Chuyện người lớn thật lắm thị phi, nhưng rốt cuộc rồi dì lại phải xa con. Mà dì biết con cần dì, cần một người quan tâm và chăm sóc con thật tốt. Riêng chuyện bỏ bê con là dì đã thấy mình tệ hại lắm rồi. Làm sao trong những năm tháng con lớn lên, dì có thể bù đắp cho con được?
Lần cuối cùng dì về nhà thấy con ốm nhom và phờ phạc.
Sao dì cháu mình cứ long đong lận đận mãi vậy con?
Chuyện người lớn thật lắm thị phi, nhưng rốt cuộc rồi dì lại phải xa con. Mà dì biết con cần dì, cần một người quan tâm và chăm sóc con thật tốt. Riêng chuyện bỏ bê con là dì đã thấy mình tệ hại lắm rồi. Làm sao trong những năm tháng con lớn lên, dì có thể bù đắp cho con được?
Lần cuối cùng dì về nhà thấy con ốm nhom và phờ phạc.
Sao dì cháu mình cứ long đong lận đận mãi vậy con?
Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012
Gần đây, dì bị mắng vì có thói quen ngủ trưa. Trong "bài" mắng, có nhắc đến con nữa. Dì thật sự không thích chi tiết đó. Vì "xuất phát điểm" của dì cũng có ra gì đâu - chẳng lẽ vì vậy mà dì là đồ bỏ đi?
Con thì, như nhiều đứa nhóc khác, rất khó để bắt con đi ngủ trưa. Nên trưa nay dì cho con chơi thoải mái. Nhưng nãy giờ, nhìn con có vẻ hơi phờ phạc, dì lại thấy lo. Nhớ những lần ngủ trưa dậy, má con phúng phính nhìn đã lắm.
Dì sai rồi. Cứng nhắc quá.
Dì sẽ học nhiều hơn cách chăm sóc con, con nhe.
Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012
Khi dì còn là con nít, rất nhạy cảm, hay bị Ngoại la, dì thường xuyên cảm thấy "buồn", "căng thẳng" và tự nói với mình rằng sau này mình lớn sẽ luôn luôn cư xử dịu dàng với trẻ con. Vậy mà sáng nay, do đang làm việc mà con cứ xem tivi ồn ào, dì lại lớn tiếng, nói trỏng không: "Tắt tivi coi, ồn quá!"
Xin lỗi con. Nhưng mà..con tắt tivi đi, dì nhức đầu thiệt đó :((
Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2012
11/2/2012
Con lên má chơi, khi Ngoại rước về, con khóc. Dì hỏi sao con khóc, con nói con nhớ má. Dì nghe mà xót con quá, con ơi..
Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012
Con ghét cái tay con quá!
Con đi học, viết chữ không đẹp. Cô giáo nói con "viết chưa-đẹp nhất lớp". Về nhà, mọi người lên kế hoạch rèn chữ cho con..
Tối, con ngồi kế dì Nga, giải quyết một đống bài tập đồ sộ trong "kế hoạch". Con viết mãi vẫn xiên tới quẹo lui. Dì Nga làm việc hồi lâu không để ý, quay qua thấy con nước mắt lưng tròng, nhìn chăm chăm vào bàn tay đặt trên trang giấy, không khóc, cũng không viết. Dì Nga hỏi "Sao vậy con?".
Con mếu máo trả lời: Con ghét cái tay con quá, cái tay con viết chữ xấu quá.
:(
Thương con quá, Mướp ơi. Cố gắng lên nghe con..
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)