... và tìm gặp

Mướp năm nay bốn tuổi, đáng yêu như một món quà tuyệt vời của tạo hóa.
Dì Nguyên viết blog cho con để sau này con biết được dì và mọi người trong gia đình đã (và sẽ luôn) yêu con đến dường nào..

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

Gần đây, dì bị mắng vì có thói quen ngủ trưa. Trong "bài" mắng, có nhắc đến con nữa. Dì thật sự không thích chi tiết đó. Vì "xuất phát điểm" của dì cũng có ra gì đâu - chẳng lẽ vì vậy mà dì là đồ bỏ đi?
Con thì, như nhiều đứa nhóc khác, rất khó để bắt con đi ngủ trưa. Nên trưa nay dì cho con chơi thoải mái. Nhưng nãy giờ, nhìn con có vẻ hơi phờ phạc, dì lại thấy lo. Nhớ những lần ngủ trưa dậy, má con phúng phính nhìn đã lắm.
Dì sai rồi. Cứng nhắc quá.
Dì sẽ học nhiều hơn cách chăm sóc con, con nhe.

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

Khi dì còn là con nít, rất nhạy cảm, hay bị Ngoại la, dì thường xuyên cảm thấy "buồn", "căng thẳng" và tự nói với mình rằng sau này mình lớn sẽ luôn luôn cư xử dịu dàng với trẻ con. Vậy mà sáng nay, do đang làm việc mà con cứ xem tivi ồn ào, dì lại lớn tiếng, nói trỏng không: "Tắt tivi coi, ồn quá!"
Xin lỗi con. Nhưng mà..con tắt tivi đi, dì nhức đầu thiệt đó :((

Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2012

11/2/2012

Con lên má chơi, khi Ngoại rước về, con khóc. Dì hỏi sao con khóc, con nói con nhớ má. Dì nghe mà xót con quá, con ơi..

Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

Con ghét cái tay con quá!

Con đi học, viết chữ không đẹp. Cô giáo nói con "viết chưa-đẹp nhất lớp". Về nhà, mọi người lên kế hoạch rèn chữ cho con..
Tối, con ngồi kế dì Nga, giải quyết một đống bài tập đồ sộ trong "kế hoạch". Con viết mãi vẫn xiên tới quẹo lui. Dì Nga làm việc hồi lâu không để ý, quay qua thấy con nước mắt lưng tròng, nhìn chăm chăm vào bàn tay đặt trên trang giấy, không khóc, cũng không viết. Dì Nga hỏi "Sao vậy con?".

Con mếu máo trả lời: Con ghét cái tay con quá, cái tay con viết chữ xấu quá.
:(
Thương con quá, Mướp ơi. Cố gắng lên nghe con..