... và tìm gặp

Mướp năm nay bốn tuổi, đáng yêu như một món quà tuyệt vời của tạo hóa.
Dì Nguyên viết blog cho con để sau này con biết được dì và mọi người trong gia đình đã (và sẽ luôn) yêu con đến dường nào..

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

12/6/2011


Hôm qua là một ngày dì thực sự mệt mỏi (nghĩa đen). Dì ra khỏi nhà lúc 7 giờ sáng và về lúc hơn 5 giờ chiều. Mà có phải ngồi một chỗ đâu, chạy tới lui xuôi ngược cái thành phố này. Lại còn đi bộ cả cây số từ bến bus về vì dì hết tiền đi xe ôm. Cái máy tính nó trì lưng dì xuống..
Khi bước lên cầu thang nhà mình, dì nghĩ tới con. Dì cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ rằng, vài bước nữa, dì sẽ gặp con, sẽ nhìn thấy con, sẽ được hun thật lâu lên cái má bầu bĩnh của con.. mọi mệt mỏi của dì tan biến. Tan biến thực sự.
Bước lên nhà và thấy con ngồi "học bài", người vừa tắm rửa sạch sẽ thơm tho, cười tươi tắn. Dì cảm thấy vui vì đã mua một cái trống bỏi bằng gỗ, vì con ngoan như thế đáng yêu như thế, xứng đáng phải được một món đồ chơi nho nhỏ nào đó chứ!
Tối, tự dưng gió to ơi là to, cửa mà đập nhau rầm rầm, chậu cây đổ. Dì với dì Nga hết hồn khóa chặt cửa lại. Ba dì cháu đứng nhìn ra ngoài trời gió ầm ào, thấy mọi thứ đều xô nhau nghiêng ngả. Con vừa sợ vừa cuống quýt: Dì Nguyên ơi, Ngoại có bị bay không?, lát sau là, Dì Nguyên ơi, gọi điện thoại cho Ngoại đi.
..
Mà lúc gọi cho Ngoại được rồi, con lại quên mất nãy đòi gọi cho Ngoại để chi! haha..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét